6 Nét Đẹp Mùa Thu Hà Nội Khiến Bạn Ngẩn Ngơ Quên Lối Về

Sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nên chẳng có gì lạ khi tôi dành rất nhiều tình cảm cho mảnh đất nghìn năm văn hiến này.

Dẫu rằng tôi đã đi nhiều nơi, trải nghiệm nhiều vùng đất mới nhưng chưa có nơi nào khiến tôi cảm thấy nhớ thương tới vậy.

Nên chăng lần nào về Hà Nội cũng khiến tôi háo hức lạ thường. Như lúc này đây khi ngồi trên máy bay nhìn xuống Hà Nội rực rỡ ánh đèn phía dưới, lòng tôi dấy lên niềm vui khó tả. Từng kỉ niệm với mảnh đất này cứ chạy dài miên man trong kí ức tôi.

Tôi hồi hộp chờ từng khoảnh khắc đáp xuống đường bay, và đến lúc thấy xa xa dòng chữ Cảng hàng không quốc tế Nội Bài. Giây phút ấy tôi biết mình đã về nhà!

Bước xuống sân bay, hoà mình vào dòng người tấp nập ngược xuôi tôi thấy mình được sống lại không gian ồn ã nhưng vô cùng ấm áp của Hà Nội sau cả năm dài xa cách.

Lúc này, Hà Nội đang là những ngày cuối thu nên nhiệt độ không còn quá nóng bức oi ả, thay vào đó là những cơn gió se lạnh, khiến người ta muốn nhanh chóng về nhà để đoàn tụ với gia đình. Suốt quãng trên đường về nhà, tôi dành từng giây để nhớ về một mùa thu Hà Nội dịu dàng ấm áp.

Mùa thu Hà Nội có những nét đằm thắm, lãng mạn không thể tìm được nơi đâu, làm người đi xa cứ mãi nhớ nhung.

4 ROOFTOP BAR ĐÁNG NGÓNG CHỜ Ở HÀ THÀNH KHI VỀ ĐÊM

1. Ánh chiều tà tĩnh lặng trên Hồ Tây

Đối với tôi không gì thanh bình và yên ả hơn mặt nước phẳng lặng của Hồ Tây mỗi khi về chiều. Ánh tà dương tràn xuống mặt hồ dịu dàng ôm trọn từng khung cảnh lẫn con người vào tia sáng cuối ngày.

Như thể là “nó” muốn vỗ về, muốn che chở, muốn san sẻ bớt những nhọc nhằn lo toan của cuộc sống. Nên chăng, người ta (và cả tôi nữa) thường tìm tới không gian này để tìm sự bình yên, để tạm quên đi những lo lắng thường ngày của cuộc sống cơm áo gạo tiền.

Đạp xe dưới ánh hoàng hôn ấy cũng là một điều rất tuyệt. Tôi còn nhớ những ngày xưa cũ, đạp xe dạo quanh hồ Tây sau những ngày ôn thi căng thẳng. Những cơn gió tới từ mặt hồ nhè nhẹ lướt qua làn tóc, đem đến không khí mát lành và cuốn đi bao ưu tư.

2. Cơn gió heo may mùa thu Hà Nội

Theo nhiều lẽ mà tôi thích mùa thu Hà Nội và lẽ trước nhất chính là những con gió heo may se lạnh những ngày thu về. Những cơn gió nhè nhẹ, chẳng đủ làm thấu lạnh da thịt ai nhưng lại đủ man mác để kéo người ta lại với nhau, khiến họ nhanh chóng trở về nhà sum vầy với gia đình.

Những cơn gió ấy cũng dịu dàng, man mác đem theo hương sắc trong trẻo của trời thu. Nào là hương ổi dịu ngọt quyện vào trong gió mỗi sáng tinh sương, nào là hương hoa sữa vương vấn khắp nẻo đường mỗi chiều muộn.

Có lẽ, với người khác gió heo may của ngày thu Hà Nội chẳng có gì thú vị nhưng với tôi đó lại là cả một điều kì diệu lớn lao.

3. Hoa lộc vừng đỏ cả một góc trời Hồ Gươm

Thật ra ban đầu tôi cũng chẳng biết tên của những cái cây là gì, chỉ biết rằng mỗi độ thu về chúng nở hoa đỏ rực cả một góc trời Hồ Gươm, những cành hoa rủ xuống, rung rinh trong gió. Sau mỗi trận mưa, những bông hoa rơi xuống đất tạo thành một “tấm thảm” hoa đẹp khó cưỡng. Cứ tự nhiên như vậy những cây lộc vừng tôn lên vẻ đẹp của Hồ Gươm những ngày vào thu, không chỉ còn là màu vàng của nắng của cây mà còn có màu đỏ rực rỡ của hoa.

Và thật ra nếu không có một buổi học nghỉ sớm, đạp xe lang thang sáng sớm thì tôi có lẽ tôi cũng chẳng bao giờ biết Hồ Gươm đẹp tới nhường ấy.

4. Những góc phố cổ già cỗi cùng thời gian

Là một đứa sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, hẳn nhiên tôi lúc nào cũng chết mê chết mệt những con phố rêu phong cổ kính, những “36 phố phường” mà không ít lần được nhắc tới trong văn thơ. Phố phường đẹp hơn bao giờ hết vào mùa thu Hà Nội – mùa thay lá. Những lá cây ngả vàng rụng đầy quanh Hồ Hoàn Kiếm và trên khắp nẻo đường, làm khu phố cổ mới lãng mạn làm sao.

Tôi còn nhớ mình đọc ngấu nghiến cuốn “Hà Nội ba mươi sáu phố phường” của Thạch Lam như thế nào rồi sau đó lùng sục từng ngõ ngách để tìm hiểu nó ra sao. Lắm lúc cũng sợ lạc đường tới phát khóc bởi thân tôi vốn không giỏi nhớ đường; ấy vậy mà lòng vòng một lúc lại tìm thấy lối ra. Như thể là những con phố ấy chẳng nỡ khiến một kẻ yêu Hà Nội như tôi lạc đường.

Hẳn thế mà, dù những con phố ấy già cỗi lắm rồi, cũng siêu vẹo lắm nhưng tôi vẫn chẳng thể nào ghét bỏ, trái lại yêu thương vô cùng.

5. Những gánh hàng rong xuôi ngược khắp nẻo đường

Hà Nội trong tôi còn là những gánh hàng rong xuôi ngược khắp nẻo đường, từ những con phố lớn tới những hẻm nhỏ lắt léo khó đi. Điều làm tôi ấn tượng không phải là món hàng được bày bán mà chính là nụ cười của các chị bán hàng.

Gánh hàng thì mệt chứ, đi bộ suốt như vậy chẳng quá mệt đi nhưng các chị lúc nào cũng niềm nở, cũng đon đả mời chào. Thành ra lắm khi tôi chẳng đói nhưng cũng sà vào quang gánh của chị bởi đã lỡ phải lòng nụ cười chân chất của chị mất rồi.

6. Cầu Long Biên trải bao mưa nắng thăng trầm cùng Hà Nội 

Cầu Long Biên có lẽ là nơi tôi thích nhất ở Hà Nội, nhất là những khi muốn tìm về một nơi thanh thản, muốn tìm chút ấm lòng mỗi lúc cô đơn. Thật ra, nơi đây “quê kiểng lắm” cũng chỉ có những gò, những bãi, những cánh đồng ngô trải dài, những đứa trẻ con vô tư nô đùa. Ấy vậy mà khiến người ta an tâm đến lạ.

Lên cầu vào ban đêm là một điều thú vị mà tôi đã thử đi thử lại rất nhiều lần. Mọi thứ dường như mới chỉ hôm qua, tôi ngồi đó, nhâm nhi bắp ngô nướng và ngắm bóng tàu thoắt ẩn thoắt hiện qua màn đêm.

Mùa thu Hà Nội trong tôi là vậy đấy, giản dị khiêm nhường thôi nhưng lại đẹp vô cùng. Không biết lần này về tôi sẽ có thêm những kỉ niệm gì khác với trốn Hà Thành dung dị này không? Nếu có tôi sẽ kể tiếp cho bạn ở phần sau nhé.

Còn giờ thì tạm biệt nhé vì xe tới nhà tôi rồi!

Close
Bài viết mới nhất
Latest Travel Blog
Close

Hikerlust

Đi để muốn được về nhà

Close