Thay vì chọn khách sạn, tôi chọn ngủ dorm, airbnb, hostel hoăc couch surfing để tiết kiệm cho những ngày “đi” chưa có hồi kết của mình tại Châu Âu. Chưa hết, tôi có thể quen thêm nhiều bạn mới, cóp nhặt nhiều câu chuyện nhiều kí ức đẹp về những quãng đường đã đi qua.
Trước khi vào vấn đề chính – kể những chuyện dở khóc dở cười của mình, hãy để tôi giải thích 1 chút về các hình thức “ở trọ, ở nhờ” này cho bạn!
(làng Larochette gần Luxembourg)
Dorm hay dormitory hay hostel là hình thức “phòng trọ” dành cho nhiều người mà ở đó “bạn sẽ chia 1 cái phòng với nhiều người”. Thường thì sẽ có ít nhất 4 giường trong 1 phòng và nhiều nhất là 16 giường (theo tôi biết); bạn sẽ là chủ sở hữu của 1 trong những cái giường đó.
Airbnb thì khác hơn xíu, cũng là “thuê phòng trọ” nhưng sẽ ngủ chung phòng (khác giường) với chủ nhà hoặc là giàu hơn thì thuê nguyên phòng, nguyên căn.
Couch Surfing thì khác hoàn toàn vì bạn chính thức ĐI NGỦ NHỜ KHÔNG MẤT TIỀN. Lựa chọn này khá tốt vì tiết kiệm được tiền trọ nhưng cũng tiềm tàng khá nhiều rủi ro như là bị đá ra đường bất cứ lúc nào nếu chủ nhà THÍCH.
Dài dòng xong rồi giờ ta vào vấn đề chính nhỉ!
1. Kể cả bạn ở Dorm 8 giường thì vẫn có thể sex như thường
Như tôi đã chia sẽ thì ở dorm nghĩa là chia chung không gian riêng với người khác từ phòng tới nhà vệ sinh và ổ điện. Điều này nhìn chung khá ổn vì tiết kiệm được kha khá tiền mà quen được thêm nhiều bạn mới. Và tôi ĐÃ NGHĨ LÀ và CŨNG ĐÃ TRẢI NGHIỆM LÀ ở chung thì mọi người sẽ cực kì tôn trọng nhau, nghĩa là đi nhẹ-nói khẽ-cười duyên.
Tuy nhiên mọi sự thay đổi 180 độ khi tôi tới ở 1 hostel tại Budapest – cụ tỉ hostel nào thi chưa tiện kể ra, hôm nào bớt lười sẽ chỉ đích danh. Mọi thứ vẫn diễn ra khá bình thường, chúng tôi về hostel sau khi thăm quan xung quanh thành phố. Phần vì mệt do đi bộ cả ngày phần vì thiếu ngủ nên hai đứa nhanh chóng đánh một giấc ngon lành.
Tới khoảng nửa đêm thì cả hai đứa, đầu tiên là cô bạn tôi, bị đánh thức bởi tiếng động lạ ở giường kế bên. Vâng, chính xác là tiếng động do hai người + 1 cái giường tầng tạo nên, cứ kẽo kẹt giữa đêm. Do nằm đối diện giường của cặp đôi này bạn tôi chiêm ngưỡng hết từ a tới z, âm thanh hình ảnh sống động.
Ban đầu tôi nghĩ mình thoát được màn nhìn nên kệ đời quay đi ngủ. Ai dè lúc sau quay ra thì nguyên cả “toà thiên nhiên” của bạn nam hiện ra trước mặt. Thì ra lúc này các bạn đã “hành xử” xong nên đi tắm và bạn ấy thì hồn nhiên tưởng không có ai trong phòng và tôi thì nằm giường tầng dưới. Những gì cần thấy đều thấy hết :D. Chỉ biết nói đúng 1 từ NGON :))).
2. Ở Couch Surfing không cẩn thận gì ra đường mà ngủ
Một lần khác khi tới Luxembourg du lịch, để tiết kiệm chi phí chúng tôi không ở trung tâm thành phố mà xin ở couch surfing tại 1 làng gần đó, cách khoảng 1h đi xe bus. Ngôi nhà này của 1 bà giáo già; bà từng host khá nhiều khách và nhận được nhiều review tốt nên hai đứa cũng khá yên tâm.
Lịch trình đi lại khá là ngon nghẻ vì chúng tôi kiểm tra khá kĩ giờ tàu và xe bus. Nói chung là đảm bảo sẽ có xe đưa rước tới tận cổng. Tuy nhiên vào phút cuối cùng chuyến tàu từ Đức đi Luxembourg bị cancel, đồng nghĩa với việc hai đứa chờ thêm 2h đồng hồ trước khi có chuyến tàu thay thế. Đây cũng chính là chuyến tàu thay đổi “cuộc đời”, đẩy chúng tôi vào cảnh vác vali ngủ ngoài đường.
Chẳng là khi tới nơi đã 8h tối và chuyến bus cuối cùng về nhà bà giáo đã rời đi từ 7h30 bà giáo thì không có cách nào đón chúng tôi cả nên đành bảo hai đứa ngủ tạm ở chỗ trọ cho sinh viên. Thôi. Quả này xong. Xong hẳn.
Tối nay chắc chắn phải ngủ ngoài đường rồi vì chúng tôi có biết chỗ đấy ở đâu, mặt mũi ra sao.Tuy là một trong những thành phố đắt đỏ bậc nhất nhưng Luxembourg lại không hề sôi động chút nào dù mới 8h tối. Cái cảm giác đứng giữa “đồng không mông quạnh” không quen ai không hỏi được ai “xao xuyến” dã man, tới tận giờ tôi vẫn chưa quên được.
Cố nốt lần cuối, ra trạm xe bus và tìm đường tới nơi bà giáo chỉ. Đang loay hoay không biết lên xe nào thì 1 cô bé bản xứ xuất hiện và bày tỏ giúp đỡ. Hai đứa chúng tôi nhìn nhau rồi nhìn cô ấy mừng rơi nước mắt vì sau 1 hồi chỉ đường trong bất lực cô ấy quyết định nhờ mẹ chở chúng tôi tới nhà bà giáo. Khỏi phải nói mừng rơi nước mắt như thế nào, cũng nhờ vậy mà cuối cùng đã có thể đặt lưng xuống giường sau 1 ngày dài di chuyển.
Thôi tạm thế đã, 1001 chuyện cơ mà, bao giờ lại kể tiếp nhé!